Cho dù pháo hoa tròn hay phẳng, hay có hình thù kì lạ thế nào. Tớ cũng không quan tâm. Chỉ cần bên cạnh Norimichi, thì thế nào cũng được. 3. Kyōka Izumi - Bungou Stray Dogs. Em không muốn anh biết. Biết em điều khiển Bạch Tuyết Dạ Xoa bằng điện thoại. Biết thực ra em không hề Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ. Tác giả: Liễu Như An Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Sủng, Thanh xuân vườn trường Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn Editor: Tịnh Du ~~ Văn án ~~ Một vụ tai nạn xe, khiến cô gái mới tốt nghiệp đại học Tô Nhiên sống lại. Cô trở lại năm 12 tuổi ấy, ngay tại thời điểm vừa mới gặp anh. Kiếp trước anh nuông chiều yêu thương cô, cho nên Đọc thử truyện Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ. Tô Nhiên vừa mới nhận được bằng tốt nghiệp đại học N, tâm trạng vô cùng tốt đi trên đường lớn, đại học N mặc dù không phải là trường đại học tốt nhất tỉnh Chiết Giang, nhưng cũng là một trong những trường trọng điểm, mà nói thế nào cô cũng là một sinh viên mới tốt nghiệp, muốn tìm một công việc bình Tác giả: Liễu Như An. Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh. Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn. Trạng thái: Full. Thể Loại: Trùng sinh, thanh xuân vườn trường. Editor: Tịnh Du. Một vụ tai nạn xe, khiến cô gái mới tốt nghiệp đại học Tô Nhiên sống lại. Cô trở lại năm 12 tuổi ấy, ngay tại thời điểm vừa mới gặp anh. bởi vì cô ấy bề ngoài trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng thật ra bên trong lại rất nhạy cảm, thiếu thốn cảm giác an toàn, cô ấy vất vả đủ điều, chỉ mong gặp được ai đó đủ tốt, không cần bạn phải làm gì nhiều, chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, cho cô ấy niềm tin, một bờ vai điểm tựa, để cô ấy có thể an lòng mà chống trọi với cuộc sống bên ngoài và đáp lại cô ấy … . Tô Nhiên vừa mới nhận được bằng tốt nghiệp đại học N, tâm trạng vô cùng tốt đi trên đường lớn, đại học N mặc dù không phải là trường đại học tốt nhất tỉnh Chiết Giang, nhưng cũng là một trong những trường trọng điểm, mà nói thế nào cô cũng là một sinh viên mới tốt nghiệp, muốn tìm một công việc bình thường cũng không phải là việc gì quá khó nữa cô căn bản cũng không cần tìm việc làm, bởi bạn trai cô Tần trạch, đã sớm giúp cô thu xếp rồi, muốn cô trở về làm cô giáo dạy Ngữ Văn ở một trường phổ thông trọng đến Tần trạch, trên môi Tô Nhiên lại khẽ mỉm tuyệt đối là một người ngốc nghếch không hơn không kém. Nhớ năm đó anh theo đuổi cô, bị cô tàn nhẫn từ chối ba lần, vậy mà anh vẫn ngây ngô không từ một lần đều vì cô mà bị thương đầy mình, sau khi gặp lại anh, anh vẫn như ánh sáng mặt trời, mỉm cười một cách tự vậy cô lại thở phào một cách nhẹ nhõm, vỗ ngực nói, cũng may, anh không suy sụp tinh thần, nếu không tội lỗi cô rất bạn của anh nói cho cô biết, cô mới biết rõ mọi việc, nụ cười của anh thật ra đều là giả vờ, vì không muốn cô thấy lo lắng, không phải thấy áy phút hiểu rõ mọi chuyện đó, trong lòng của cô tràn ngập đau đớn nhưng cũng rất ngọt đầu tiên anh tỏ tình là vào năm lớp mười. Cô không thích anh, bời vì cô cảm thấy anh ngốc nghếch, lại không đẹp trai, vì vậy cô từ chối thẳng thừng, anh vuốt vuốt mái tóc, cười ha hả nói "Chúng ta vẫn là bạn bé chứ." Sau đó bước chân "Nhẹ nhàng" bước này, cô mới hiểu được, thật ra bước chân của anh không phải nhẹ nhàng mà là trống của anh nói, sau khi anh trở về, liều mạng ở trong phòng thức khuya dậy sớm không nói không rằng đọc sách một tháng, thành tích học tập của anh nhảy vọt lên đứng đầu cả lớp, đứng thứ hai toàn trường mới ngừng thứ hai anh tỏ tình là sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Cô nhìn thấy anh cao hơn, trên gương mặt hơi đen của anh có đôi mắt đen sáng ngời, có chút thất thần, ma xui quỷ khiến như thế nào cô lại gật đầu đồng ý. Nhưng mà sau khi quen nhau, Tô Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, đột nhiên trong cuộc sống lại thêm một người, bản thân lại thêm một việc để quan tâm, một người cần để nhớ, không khiến cô cảm thấy ngọt ngào, mà trái lại có cảm giác nó như một loại gánh thế, một tuần sau cô đề nghị chia tay. Sắc mặt của anh trở nên trắng bệch, nhưng mà trên mặt vẫn mỉm cười, rất lâu sau mới nói "Không có việc gì, nếu không phải là người yêu, chúng ta vẫn là bạn bè."Bạn của anh nói nói, từ lần đó về sau, anh ngày đêm không ngừng chơi trò chơi, tam quốc, ma thú, ....lúc nào anh cũng là người đánh được boss lớn cuối cùng, anh đã trở thành một người nổi tiếng trong dưới game. Nhưng mà, anh cũng gầy đi mất 10kg, mắt cũng cận nặng 2 độ, cuối cùng bị cảm phát sốt một tuần sau mới khôi phục bình thứ ba, nói chính xác, thật ra là Tô Nhiên đưa ra đề nghị quay lại. Vì lần đó, Tô Nhiên đi tìm việc làm thêm nhưng bị người ta lừa mất 1000 đồng, sau đó lên xe buýt lại bị người ta móc ví, đó là kỳ nghỉ hè năm nhất đại học lên năm hai. Lúc ấy, Tô Nhiên khóc hết nước mắt, Tần Trạch lặn lội từ thành phố chỗ anh đang sống đến tận thành phố cô học để an ủi cô, lại còn đưa cô về nhà. Sau đó, Tô Nhiên bị anh làm cho cảm động, nói "Nếu không, chúng ta có thể thử quay lại nhé?" Tần Trạch vui mừng như một tháng sau, người trong nhà Tô Nhiên phát hiện ra mọi chuyện, nghiêm khắc phản đối Tô Nhiên yêu đương trong Đại Học, tư tưởng của gia đình cô khá bảo thủ, cảm thấy con gái nên học xong đại học, có công việc ổn định, sau đó tìm một người đàn ông để gả đi, như vậy mới hợp lý. Khi còn học đại học thì tuyệt đối không cho phép có bạn trai, chứ đừng nói đến là một người bạn trai có gia cảnh không tốt, vẻ ngoài cũng không được dễ nhìn. Tô Nhiên khóc, cô không có dũng khí đứng trước mặt Tần Trach để nói, vì vậy chỉ viết một bức thư, đưa cho Tần trạch, để cho anh sau khi trở về tuần lễ trôi qua, rồi 2 tuần, cho đến ngày thứ bảy tuần thứ 3, Tần Trạch thân thể vô cùng tiều tụy xuất hiện trước cửa phòng ngủ của Tô Nhiên, ôm chặt lấy Tô Nhiên, chỉ hận không đem Tô Nhiên nhét vào trong ngực được, hơi thở nóng rực của anh phun bên tai Tô Nhiên, giọng nói khàn khàn lại có một chút bá đạo, lại có chút yếu ớt"Tô Nhiên, đây là lần thứ ba, anh, không muốn buông tay.""Em, cũng sẽ không buông tay!""Tô Nhiên, tin tưởng anh. . . . . . anh nhất định sẽ cố gắng cho em một cuộc sống hạnh phúc."Sau khi nghe câu nói này của Tần Trạch, lòng Tô Nhiên bỗng mềm nhũn, nước mắt không kềm được mà tuôn rơi, cô mệt mỏi tựa vào lòng Tần Trạch gật đầu, khẽ thở dài nói "Tần Trạch, em tin anh."Sau đó, Tần Trạch yên tâm mà hôn của anh nói lần này thật sự Tô Nhiên hơi quá đáng, cô cho anh hi vọng ngọt ngào, rồi lại vô tình phá nát, lúc này lòng anh đã thật sự bị tổn thương, ba tuần kia, cả ngày anh đều nằm trên giường nửa sống nửa chết. Ăn cơm, bọn họ nhìn chằm chằm bắt anh ăn xong, nhưng sau đó anh ói ra hết toàn bộ. Bài tập, nhìn anh viết rất hăng say, lại phát hiện anh toàn bộ chỉ viết một chữ, của anh nổi giận "Cô gái này, có gì tốt để cho cậu vì cô ta mà hành hạ bản thân ra bộ dáng như thế này! Cậu thích cô ta 7 năm, cô ta thích cậu bao lâu! Tần Trạch, cậu tỉnh lại ngay cho tớ, cô ta không xứng đáng để được cậu yêu, cô ta là một cô gái có ý nghĩ không vững vàng, không thể yêu cậu được đâu, cậu có cho cô ta nhiều hơn nữa, cô ta cũng không nghĩ cậu là người tốt. Tần Trạch, trên đời này thiếu gì phụ nữ, người suất sắc như cậu, tại sao lại phải yêu thầm một bông hoa!"Tần Trạch vốn đang nửa sống nửa chết nhưng sau khi nghe thấy những lời này bỗng nhiên đùng đùng nổi giận tung một đấm vào mặt người bạn ấy "Cậu! Không được nói xấu cô ấy!"Bạn anh nói, hai người là anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quan hệ của cả hai cực kỳ tốt, bình thường nếu một người có canh uống ....tuyệt đối sẽ không để người còn lại bị đói. Vậy mà lần đầu tiên anh đánh người anh em của mình lại là, vì cô. Tô Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên một lực rất lớn đâm sầm vào cô khiến cô bay lên trời, toàn thân đau nhức làm cô không kịp kêu lên, bên tai mơ hồ nghe được âm thanh lo lắng suốt ruột vang lên "Cô gái, cẩn thận ——"Một tiếng phanh xe hết sức chói tai vang lên hòa vào tiếng hét sợ hãi của những ngươi xung quanh, sau đó trước mặt cô tối sầm lại, cô hôn mê."Bạn học, bạn học..."Tô Nhiên dùng sức mở to mắt, cố gắng tỉnh vào nghị lực kiên cường, Tô Nhiên mở mắt, quan sát bốn phía, hình như là phòng làm việc, Tô Nhiên đang tựa trên ghế sa lon, đối diện là hai cái bàn làm việc kiểu cũ đặt sát vào nhau, trông rất giống văn phòng làm việc của giáo viên ở trường Nhiên cảm thấy có chút hỗn loạn, tình huống hiện tại là tình huống gì vậy, cô hình như là bị xe đụng mà, tại sao lại không ở trong bệnh viện, mà lại ở đây, chẳng lẽ là được một giáo viên cứu? ?Trên vách tường trước mặt có một chiếc gương màu lam rất lớn, Tô Nhiên muốn nhìn thử xem rốt cuộc lúc này mình đã thê thảm đến mức nào..Trong gương không có bóng dáng của Tô Nhiên, chỉ có cô gái nhỏ tóc ngắn khoảng 12 tuổi. Tóc được tết đuôi sam chia hai bên, mái tóc ở trên trán rối tung lên, ánh mắt sáng ngời, không có mắt kiếng, nhưng vẫn nhìn thấy rõ Nhiên, ngón tay run run chỉ bản thân mình trong gương —— Hàaa...! mình trẻ lại khó có thể vậy từ từ chuyển động tay phải, trong gương bản thu nhỏ của Tô nhiên cũng chầm chậm chuyển động tay phải. . . . . .Tô Nhiên hung hăng mình bấm một cái, đau ——!Mình sống lại!Cô sờ sờ mặt của mình, sờ sờ tay của mình, rốt cuộc xác định, mình là một người sống sờ sờ, mà không phải là một giấc ra, không biết bản thân đụng phải "vận cứt chó" gì, Tô Nhiên ban đầu hơi hoảng sợ nhưng dần dần lại trở nên mừng như điên. Nếu cô có thể sống lại một lần nữa, cô sẽ chín chắn hơn so với trước đây, như vậy cô sẽ yêu thương và trân trọng người kiếp trước đã yêu cô. Sau đó, cô sẽ giúp đỡ gia đình có cuộc sống tốt hơn, ít nhất muốn gia đình mình ấm no hơn kiếp trước trở thành một gia đình khá. Trong lúc Tô Nhiên đang mơ giấc mộng tương lai thật đẹp thì, cửa mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đeo kính mặc áo choàng trắng đi vào."Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?""Rất tốt ạ." Ông ấy kiểm tra mí mắt của Tô Nhiên rồi trách mắng với giọng điệu có chút không hài lòng "Xem ra không còn gì đáng ngại nữa, cô bé cũng thật là, giảm cân cái gì chứ? Mấy ngày này không ăn cơm đầy đủ có phải không? Hôm nay nhiệt độ lại cao, không cảm nắng mới là lạ." Giảm cân, Tô Nhiên như bị sét đánh, thì ra khi mình còn bé, đã có suy nghĩ tiên tiến như vậy, bản thân được mấy cân thịt, vậy mà lại nghĩ đến chuyện giảm cân!"Được rồi, nhanh về phòng học đi, hôm nay hôm nay ngày đầu tiên học sinh mới đi học, em đã gây ra chuyện lớn như vậy." Thầy giáo kia có chút bực mình vẫy tay đuổi Tô Nhiên nhất trung học! ~ lớp 7 ở VNMột từ ngữ thật đẹp, Tô Nhiên mỉm và cô quen nhau không phải ở năm nhất trung học sao? Cô cố gắng lục lọi phần trí nhớ còn sót lại, từ đến lớp 4 năm thứ nhất, rồi đưa mắt nhìn đến vị trí ngồi của cô, cô nhìn xung quanh, đột nhiên cô trông thấy một cậu bé mặc áo sơ mi màu trắng, một cậu bé u buồn nhưng luôn sạch Cậu ta, chính là cậu bé cô đã từng lòng Tô Nhiên bình tĩnh như nước, cô lôi kéo quai đeo cặp của mình, khẽ mỉm cười, bản thân mình đã ngần này tuổi, nếu với một cậu bé mà vẫn động tâm thì đúng là càng lớn càng trẻ chậm rãi đi lướt qua, khi đi ngang qua mấy bạn học nam, cậu bé kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tô Nhiên. Tô Nhiên nhìn vào ánh mắt trong sáng có chút u buồn của cậu bé kia chỉ khẽ mỉm cười rồi bước đi. Cả đời này, cô không muốn dính dáng vào người nổi tiếng của trường học, càng không muốn dính vào bạch mã hoàng tử ở trong lớp, cô chỉ muốn trông nom tốt chàng ngốc của mình mà trước, khi còn học trung học, cô còn rất ngây thơ, không biết khi còn học trung học mới là mới gian quý giá nhất, cho nên kiếp này, cô phải từ từ hưởng thụ lại cơ hội khó có thể có lại một lần từ nhìn anh càng ngày càng trở nên xuất sắc, trở nên giỏi Nhiên chớp mắt mấy cái, ngồi ở trong phòng học của năm nhất trung học này, nhìn mọi thứ xung quanh mọi người dường như đều rất thân quen, làm lòng cô đột nhiên dâng trào cảm xúc, không ngờ, buổi tối hôm cô tốt nghiệp đại học, ra ngoài chúc mừng cùng bạn bè khi trở về không cẩn thận bị xe đụng phải, lại có thể đem cô quay ngược thời gian trở về 10 năm trước, hôm nay là ngày đầu tiên bước vào trường trung học, cũng chính là ngày 2, tháng 9, năm các học sinh lần lượt đi vào phòng học, ánh mắt Tô Nhiên đưa mắt nhìn khắp phòng học bắt đầu tìm kiếm một mắt tìm kiếm trong đám người rất lâu, rốt cuộc cô cùng nhìn thấy một cậu bé gầy teo, đi vào trong tầm mắt của cậu bé ngăm đen, gương mặt trung bình, trừ ánh mắt và lông mày đặc biệt xinh đẹp thì những thứ còn lại đều bình thường. Cậu bé kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã bị tẩy cho ố vàng và chiếc quần bò rộng thùng thình, đem toàn bộ thân hình của cậu ôm trọn nổi bật lên thân thể gầy mắt Tô Nhiên có chút ươn ướt, cô cắn môi tự nói với lòng mình "Ông trời cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí. Kiếp trước anh nuông chiều cô, yêu cô, đã từng cho cô một cuộc sống hạnh phúc, Tần trạch, kiếp trước những quan tâm chăm sóc và yêu thương anh dành cho cô, cô chưa kịp trả lại, cô đã xảy ra tai nạn, cho nên kiếp này, đến lượt cô yêu thương anh thật nhiều. Có những tình yêu, dở dang khiến tim đau xót. Có những ân tình, khắc ghi hết kiếp không quên. Nếu đã gặp được người yêu thương, xin đừng buông lơi đôi tay ấy. Xin hãy giữ thật chặt đến trọn kiếp này. Vì biết đâu chỉ trong thoáng giây nào đó sẽ phải ly biệt mãi mãi... Như vậy, rất đau lòng và chua xót. Và Tô Nhiên đã cảm nhận được tất cả những đau đớn ấy. Bởi vì, kiếp trước cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Tần Trạch quá muộn. Đến khi muốn trân trọng thì lại đánh mất cơ hội. Nhưng ông trời vẫn thương tình cho Tô Nhiên thêm một lần nữa để tìm lại và bảo vệ tình yêu cùng hạnh phúc của mình. Cô may mắn quay về năm 12 tuổi, lại bắt đầu công cuộc dưỡng "chồng nhỏ" từ bé. Từ đây cô tự hứa với lòng sẽ vì anh yêu anh và bên anh đến hết kiếp này. Cho dù chuyện gì xảy ra cũng nguyện nắm tay anh mãi về sau. Vì vậy, cô nỗ lực đem cậu bạn bàn sau Tần Trạch hướng đến mặt trời, giúp cậu tỏa sáng rực rỡ và thành công trong tương lai. Vì Tần Trạch giống như chiếc gai nhọn dấu ở tim cô. Mỗi lần nghĩ đến lại đau nhức nhối. Kiếp trước, anh yêu cô nhiều như thế, bất chấp tất cả vì cô nhiều như thế. Vậy mà, cuối cùng lại chia li. Cô rời đi rồi, anh biết làm sao....? Tần Trạch vốn dĩ đã để ý cô bạn nhỏ bàn trên lâu lắm rồi. Nhưng cậu lại e ngại không dám bày tỏ tâm ý quá nhiều. Cậu sợ cô gái xinh đẹp đó sẽ xa cách mình. Bởi những rung động chớm nở vẫn thường dở dang. Thế nhưng, Tần Trạch không ngờ rằng Tô Nhiên càng lúc càng đến gần bên cậu. Cô mỉm cười dịu dàng với cậu, cô mua sữa cho cậu mỗi ngày, cô còn giúp cậu học tập... Mọi chuyện cô làm như cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống lòng cậu, nơi đó có hạt mầm yêu thương đã được gieo xuống. Cứ thế, trái tim từ rung động ban sơ dần trở thành chấp niệm một đời. Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp dần trôi nhanh, tình cảm của Tô Nhiên và Tần Trạch ngày càng thắm thiết. Tuy cả hai đều chưa lên tiếng yêu nhưng vốn dĩ nó đã luôn tồn tại ở đó, một cách rất chân thành và tự nhiên. Nào ngờ, sóng gió đến lúc này mới thật sự bắt đầu. Trong giấc mơ của Tô Nhiên, hôm ấy trời mưa rất to. Có một người con trai ôm một cô gái vào lồng ngực, ánh mắt anh bi thương đến cùng cực, đôi tay như thể đang ôm trọn cả thế giới vào lòng. Anh đau đớn tuyệt vọng chỉ lên trời trách móc ông tàn nhẫn. Vì ông nỡ cướp mất người con gái anh yêu nhất đi rồi. Mưa rơi hay lệ ai nhòe... Bi ai và khổ sở làm sao khi cô nhận ra người con trai đó là Tần Trạch và người con gái anh ôm trong lòng đã chết kia lại là mình. Đây là kiếp trước hay kiếp này? Kết thúc thương tâm kia là mơ hay thực? Tại sao lại cho cô trở về khi tất cả mọi chuyện không thể đổi thay. Cô không thể rời bỏ anh thêm lần nào nữa... Cô không muốn giấc mơ đầy nước mắt kia trở thành sự thật. Cô yêu anh, yêu đến hai kiếp rồi, sao nỡ bỏ anh một mình đối diện với thế giới tàn nhẫn này. Vậy mà, giấc mơ kia đang dần hiện rõ ở thực tại. Anh và cô dù cố gắng chống đỡ đến thế nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh biệt li. Anh đã từng nói với cô rằng "Em không cần kiên cường thêm nữa, mềm yếu một chút cũng không sao, mọi thứ đã có anh rồi". Thế nhưng, vẫn không thể phản kháng ý trời. Cô bị bệnh - rất nặng - khả năng không bao giờ tỉnh lại. Khi ấy, anh nghe trái tim mình đau đến vỡ nát. Cuối cùng, vẫn để cô chịu đau thương hai kiếp người. Và anh phải tận mắt chứng kiến tất cả. Cần bao nhiêu nỗ lực để có thể chịu đựng những bi thương ấy. Cần bao nhiêu dũng khí để có thể nhìn cô nhắm mắt ngủ yên. Là 1 năm 2 năm hay 10 năm... hay vĩnh viễn như thế... Câu chuyện đang dần đi đến bi kịch, Tần Trạch giãy giụa bởi đau lòng và tuyệt vọng. Anh yêu Tô Nhiên, yêu đến vứt bỏ sinh mệnh mình để níu giữ cô ở lại. Liệu sự thâm tình trong cả hai kiếp của anh có khiến trời xanh cảm động và cho anh cơ hội hay không? Anh sẽ phải trả giá như thế nào để từ địa ngục mang linh hồn của cô về bên mình? Tình yêu chân thành có vượt qua được giông tố cuộc đời và nở đóa hoa yêu thương rực rỡ hay không? Tất cả sẽ có lời giải ở câu chuyện "Sống lại, có anh bên em là đủ" nha mn ???? _________________ Lạc_Hậu Bìa Cỏ Chiêu Nghi *** Nghe các bạn học nói, công việc làm ăn của cha Triệu Giang Sơn xuất hiện khủng hoảng rất lớn, cho nên hắn chuyển trường rồi, hình như xuất ngoại làm lại từ đầu. Tô Nhiên vừa nghĩ đến người này lại thở dài, tự làm tự chịu, bị như vậy không đáng thương một chút nào. Ngày mồng một tháng năm được nghỉ dài hạn bảy ngày, người ta kiên quyết chia thành ba ngày và bốn ngày chia như vậy thì được cái gì chứ? Thật là, muốn đi du lịch, thì cứ đi, không muốn đi du lịch , thì không đi thôi, điều này có thể tránh dịch SARS lan truyền được à? Mẹ cô tuân thủ ước định với cô, mang cô vào nội thành mua mấy bộ quần áo, mỗi bộ đều hơn 100 tệ, giá tiền như vậy ở năm 2003, đối nhà Tô Nhiên đã cực kỳ đắt tiền rồi, xem ra mẹ thật sự đã vung tay thưởng cho cô rất nhiều. Lúc ngồi trên xe buýt, nhìn thấy mấy người ngồi xung quanh đều mang theo khẩu trang, vẻ mặt lạnh lùng, mà Tô Nhiên và Triệu xuân lại chẳng trang bị cái gì cả, trong lòng Tô Nhiên đã biết trước, cho nên không sợ hãi, mà Triệu Xuân lại cảm thấy không cần thiết, hai người cứ đi trong đám đông như vậy, cuối cùng vẫn bình an trở về. Sau ngày nghỉ lễ dài hạn mồng một tháng năm, trong chớp mắt đã đến nghỉ hè, lúc này dịch SARS đã được khống chế, mà rất nhiều bộ phim điện ảnh lấy chủ đề dịch SARS cũng như măng mọc ào ào nổi lên. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ của tác giả Liễu Như An. Có những tình yêu, dở dang khiến tim đau xót. Có những ân tình, khắc ghi hết kiếp không quên. Nếu đã gặp được người yêu thương, xin đừng buông lơi đôi tay ấy. Xin hãy giữ thật chặt đến trọn kiếp này. Vì biết đâu chỉ trong thoáng giây nào đó sẽ phải ly biệt mãi mãi…Như vậy, rất đau lòng và chua Tô Nhiên đã cảm nhận được tất cả những đau đớn ấy. Bởi vì, kiếp trước cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Tần Trạch quá muộn. Đến khi muốn trân trọng thì lại đánh mất cơ ông trời vẫn thương tình cho Tô Nhiên thêm một lần nữa để tìm lại và bảo vệ tình yêu cùng hạnh phúc của mình. Cô may mắn quay về năm 12 tuổi, lại bắt đầu công cuộc dưỡng “chồng nhỏ” từ bé. Từ đây cô tự hứa với lòng sẽ vì anh yêu anh và bên anh đến hết kiếp này. Cho dù chuyện gì xảy ra cũng nguyện nắm tay anh mãi về vậy, cô nỗ lực đem cậu bạn bàn sau Tần Trạch hướng đến mặt trời, giúp cậu tỏa sáng rực rỡ và thành công trong tương lai. Vì Tần Trạch giống như chiếc gai nhọn dấu ở tim cô. Mỗi lần nghĩ đến lại đau nhức nhối. Kiếp trước, anh yêu cô nhiều như thế, bất chấp tất cả vì cô nhiều như thế. Vậy mà, cuối cùng lại chia li. Cô rời đi rồi, anh biết làm sao….?Tần Trạch vốn dĩ đã để ý cô bạn nhỏ bàn trên lâu lắm rồi. Nhưng cậu lại e ngại không dám bày tỏ tâm ý quá nhiều. Cậu sợ cô gái xinh đẹp đó sẽ xa cách mình. Bởi những rung động chớm nở vẫn thường dở nhưng, Tần Trạch không ngờ rằng Tô Nhiên càng lúc càng đến gần bên cậu. Cô mỉm cười dịu dàng với cậu, cô mua sữa cho cậu mỗi ngày, cô còn giúp cậu học tập… Mọi chuyện cô làm như cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống lòng cậu, nơi đó có hạt mầm yêu thương đã được gieo xuống. Cứ thế, trái tim từ rung động ban sơ dần trở thành chấp niệm một năm tháng thanh xuân tươi đẹp dần trôi nhanh, tình cảm của Tô Nhiên và Tần Trạch ngày càng thắm thiết. Tuy cả hai đều chưa lên tiếng yêu nhưng vốn dĩ nó đã luôn tồn tại ở đó, một cách rất chân thành và tự nhiên. Nào ngờ, sóng gió đến lúc này mới thật sự bắt đầu. Trong giấc mơ của Tô Nhiên, hôm ấy trời mưa rất to. Có một người con trai ôm một cô gái vào lồng ngực, ánh mắt anh bi thương đến cùng cực, đôi tay như thể đang ôm trọn cả thế giới vào lòng. Anh đau đớn tuyệt vọng chỉ lên trời trách móc ông tàn nhẫn. Vì ông nỡ cướp mất người con gái anh yêu nhất đi rồi. Mưa rơi hay lệ ai nhòe… Bi ai và khổ sở làm sao khi cô nhận ra người con trai đó là Tần Trạch và người con gái anh ôm trong lòng đã chết kia lại là mình. Đây là kiếp trước hay kiếp này? Kết thúc thương tâm kia là mơ hay thực? Tại sao lại cho cô trở về khi tất cả mọi chuyện không thể đổi thay. Cô không thể rời bỏ anh thêm lần nào nữa… Cô không muốn giấc mơ đầy nước mắt kia trở thành sự thật. Cô yêu anh, yêu đến hai kiếp rồi, sao nỡ bỏ anh một mình đối diện với thế giới tàn nhẫn mà, giấc mơ kia đang dần hiện rõ ở thực tại. Anh và cô dù cố gắng chống đỡ đến thế nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh biệt li. Anh đã từng nói với cô rằng “Em không cần kiên cường thêm nữa, mềm yếu một chút cũng không sao, mọi thứ đã có anh rồi”. Thế nhưng, vẫn không thể phản kháng ý trời. Cô bị bệnh – rất nặng – khả năng không bao giờ tỉnh ấy, anh nghe trái tim mình đau đến vỡ nát. Cuối cùng, vẫn để cô chịu đau thương hai kiếp người. Và anh phải tận mắt chứng kiến tất cả. Cần bao nhiêu nỗ lực để có thể chịu đựng những bi thương ấy. Cần bao nhiêu dũng khí để có thể nhìn cô nhắm mắt ngủ yên. Là 1 năm 2 năm hay 10 năm… hay vĩnh viễn như thế…Câu chuyện đang dần đi đến bi kịch, Tần Trạch giãy giụa bởi đau lòng và tuyệt vọng. Anh yêu Tô Nhiên, yêu đến vứt bỏ sinh mệnh mình để níu giữ cô ở lại. Liệu sự thâm tình trong cả hai kiếp của anh có khiến trời xanh cảm động và cho anh cơ hội hay không? Anh sẽ phải trả giá như thế nào để từ địa ngục mang linh hồn của cô về bên mình? Tình yêu chân thành có vượt qua được giông tố cuộc đời và nở đóa hoa yêu thương rực rỡ hay không? Tất cả sẽ có lời giải ở câu chuyện “Sống lại, có anh bên em là đủ” nha mn ????_________________ Lạc_HậuBìa Cỏ Chiêu Nghi Nguồn cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng Giới thiệu EbookTác giả Liễu Như An Thể loại Ngôn Tình, Trọng Sinh Nguồn DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái FullGiới thiệu truyệnThể Loại Trùng sinh, thanh xuân vườn Tịnh DuMột vụ tai nạn xe, khiến cô gái mới tốt nghiệp đại học Tô Nhiên sống trở lại năm 12 tuổi ấy, ngay tại thời điểm vừa mới gặp trước anh nuông chiều yêu thương cô, cho nên Tô Nhiên quyết định, kiếp này cô muốn nuông chiều anh, yêu thương anh, muốn anh trở nên suất sắc nuôi chồng không được, ngược lại bị anh bắt nạt, lẽ nào lại như vậy được!!!Tác phẩm kể cho chúng ta biết rằng nam chính và nữ chính cùng nhau trải qua những năm học trung học ngây ngô, và những năm cao trung rắc rối, sau đó bởi vì số phận an bài cô bị tai nạn biến thành Con Rối, nhưng hai người vẫn cùng nhau đi du học ở Mỹ, cuối cùng hai người hiểu rõ lòng của đối phương, chậm rãi hạnh phúc đến Ebook Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ FullEbook Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ Full Epub – FullEbook Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ Full Prc/Mobi – Full Mẹ tôi vô cùng ngốc, ba tôi bề bộn nhiều công việc, em trai của tôi lại vô cùng phiền phức, em gái tôi lại vô cùng là tổng kết của tôi về gia đình trong mười năm tôi rấy yêu thích những loài động vật nhỏ, cho nên trong ngà tôi có rất nhiều động vật, rõ ràng chú khỉ lông vàng gọi là Tiểu Hoàng nhưng mỗi lần mẹ đều gọi nó là tiểu Tiểu Kim. Mỗi lần tôi nhắc mẹ, Tiểu Hoàng chứ không phải là Tiểu Kim, phải gọi nó là Tiểu Hoàng, mẹ luôn cười nói với tôi “Mẹ biết rồi, nhớ rồi.” Nhưng mà lần tiếp theo mẹ vẫn sẽ gọi Tiểu Hoàng thành Tiểu thừa nhận y thuật của mẹ tôi rất cao minh, bất kể những con động vật nhỏ kia có thương tổn gì đi nữa thì mẹ tôi đều có thể chữa trị cho chúng thật tốt. Nhưng trí nhớ của mẹ quả thật là vấn đề khiến tôi lo lắng, nếu như có một ngày mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn rồi lạc đường không về nhà được thì có một căn cứ bí căn cứ kia tên là “Rào đất”, chỉ cần mẹ đi vào bên trong thì cho dù tôi có gào khóc thế nào, nháo đến như thế nào, mẹ cũng sẽ không đi mà có một biện pháp có thể khiến cho mẹ đi ra khỏi căn cứ “Rào đất’’ của cần đứng ở cửa hô lớn “Ba đã trở về.”Không đến vài giấy nhất định mẹ sẽ mở cửa đi ra, nhìn ra hướng cửa, thật lâu mới phát hiện ra không có động tĩnh gì, mới một lần nữa trở lại khu căn cứ của quả thực ngốc vô cùng, rõ ràng đã bị lừa gạt rất nhiều lần, nhưng mỗi lần sau đó mẹ lại vẫn mắc mưu như lần, mỗi lần chỉ cần tôi và em trai, em gái hô câu này, nhất định mẹ sẽ đi ra nhìn xung quanh. Ba bề bộn nhiều công việc, vội vàng đến mức một năm không được mấy lần trở về lần cũng đều là vội vàng về, rồi lại vội vàng bề bộn nhiều công việc, mỗi lần về nhà đều vội vàng vào phòng ngủ với mẹ, ngủ rất lâu, lâu đến mức quên nấu cơm cho ba anh em chúng bề bộn nhiều công việc, bởi vì mẹ rất ngốc, luôn vứt đồ đạc lung tung, ba liền đi theo sau lưng mẹ giúp mẹ thu dọn cục diện rối rắm phía luôn rất vội vàng, đôi khi việc nhà còn chưa xử lí xong, ba lại đi đánh piano với tiếng đàn lung tung lộn xộn, còn mẹ tôi thì kéo violon ở bên cạnh, mỗi khi như thế này chúng tôi luôn tự gọi điện mua đồ ăn bên ngoài, bởi vì lúc này ba sẽ làm cho mẹ vội vàng theo nên đêm nay sẽ không thể nấu cơm ra tôi rất muốn nói, ba ơi, ba đừng bận rộn, tiếng đàn piano của ba còn không bằng một phần mười tiếng đàn của một đứa trẻ, thực sự là không cần phải phí công trong nhà, tôi rất hiểu biết mọi người, cho nên, tôi không thể kích thích ba tôi, nếu không khẳng định ba tôi sẽ rất đau trai tôi thì cả ngày chỉ biết gây rắc ràng một gương mặt đáng yêu xinh đẹp, thế nhưng lại nghịch ngợm đến vô cùng.“Keng~~~” Khẳng định em trai tôi lại phá hỏng thứ gì đó.“Oa oa oa… Hu hu” Tiểu Bạch lại đang khóc, chắc là em trai tôi lại chọc ghẹo nó nhiên đi qua mặt cỏ nát bươm trong bụi hoa, sẽ thấy một gương mặt như thiên sứ đang nở nụ cười tà trai à, thực sự không cần để anh nhìn thấy em xông ra, anh thực sự bị em làm cho phiền vô cùng gái tôi rất em ấy, phải gọi đến hai, ba lần em ấy mới từ từ quay lại hỏi “Anh ơi, anh đang gọi em sao?” Tôi coi như không có gì, bởi gì tôi biết hai lần trước bởi vì tư tưởng của em tôi còn đang đi du lịch chưa kịp trở và em gái rửa bát trong phòng bếp, nhưng rửa chưa được một nửa thì em ất đã làm vỡ hơn chục cái ngốc nghếch ở một bên vẫn nói, không sao cả, không sao, em gái vụng về cũng không sao, sau đó em gái tôi sẽ tặng mẹ tôi một nụ cười ngơ nhà tôi chính là cần tôi quan tâm cả ba, mẹ, em trai và em gái, tôi là anh cả trong gia đình, trọng trách rất lớn nha. Nhưng mà tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của tôi, sẽ dạy dỗ thật tốt nhũng người nhà không hiểu biết kia.~~~~~~~~~~~~HẾT TRỌN BỘ~~~~~~~~~~~~

sống lại có anh bên em là đủ